So sánh và phân tích những vẻ
đẹp khác nhau của hình tượng người lính của cuộc kháng chiến chống Pháp trong
hai bài thơ: Tây Tiến của Quang Dũng
và Đồng chí của Chính Hữu.
GỢI Ý CỤ THỂ
1. Hai bài thơ
cùng ra đời năm 1948. Hai nhà thơ đều cùng trong quân ngũ (nhà thơ quân đội).
Cả hai sáng tác đều nói về vẻ đẹp của người chiến sĩ giai đoạn đầu của cuộc chống
Pháp, tuy vậy, cũng có những nét khác nhau.
2. Người lính trong Tây Tiến:
a. Xuất thân:
Từ đô thành. Chiến sĩ Tây Tiến
(trong đó có tác giả) phần đông ra đi từ Hà Nội ngàn năm thanh lịch. Họ là
những thanh niên có học. Và vì vậy, có lúc họ hành động và suy nghĩ theo những
mẫu hình chinh phu, hiệp khách trong sách vở, lại có lúc “Đêm mơ Hà Nội”.
b. Bối cảnh hoạt động:
Người lính Tây Tiến hiện ra trong khung cảnh
rừng núi miền Tây Bắc Tổ quốc vừa hùng vĩ, vừa hiểm trở, hoang dại khác thường.
Đó là những “Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm
thẳm”, “Ngàn thước lên cao, ngàn
thước xuống”. Đó còn là nơi “thác gầm
thét”, “cọp trêu người”, khiến cho
có khi cả “đoàn quân mỏi” trong sương
lấp, có lúc người lính “không bước nữa”.
c. Đặc điểm:
- Chiến binh Tây Tiến mang vẻ
đẹp khác thường. Hình tượng các anh nổi lên vừa hào hùng, dữ dội, lại vừa hào
hoa, mơ mộng.
+ Hào hùng, dữ dội trong dáng vẻ ngoại hình:
Cả đoàn quân “không mọc tóc”, “dữ oai
hùm” lại còn thêm “mắt trừng”.
Các anh trở nên khác lạ sau những cơn sốt rét rừng ác liệt, sau những cuộc hành
quân vượt “cồn mây, súng ngửi trời”.
Đầu không còn tóc, người xanh xao, nhưng người lính vẫn oai phong, vẫn như mang
cả hồn thiêng của rừng thẳm.
+ Hào hùng trong ý chí-Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh. Các anh dâng tuổi thanh xuân
cho đất nước không ngại ngần, tiếc nuối. Cái chết rình rập và “Rải rác biên
cương mồ viễn xứ” cũng không cản nổi họ bước ra chiến trường giữ vùng đất
biên cương Việt - Lào.
+ Hào hùng
ngay trong cái chết:
Áo bào
thay chiếu anh
về đất
Sông Mã gầm
lên khúc độc hành
Người
chiến sĩ về với đất trong hoàn cảnh có thể nói là rất buồn. Theo tác giả cho
biết thì đồng đội ông ngã xuống, ngay manh chiếu bó thân cũng không có. Nhưng
sự ra đi vĩnh viễn đó thật anh hùng. Con sông Mã thay mặt núi sông cất lên lời
ai điếu hùng tráng tiễn đưa người chiến sĩ.
+ Hào hoa,
mơ mộng và tâm hồn, lãng mạn:
Mắt trừng gởi
mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà
Nội dáng kiều thơm
Tâm
hồn phải hết sức hào hoa mới “gởi mộng
qua biên giới” và mơ về dáng kiều thơm. Người chiến sĩ đẹp trong giấc mơ
đẹp, mơ dáng kiều diễm, thanh lịch, quyến rũ của người thiếu nữ thủ đô. Đối đầu
với nhọc nhằn, chết chóc, anh vẫn không quên một dáng hình thanh tú, tỏa hương.
Chính dáng hình này sẽ tiếp sức cho anh đi tới. Ta chợt nhớ câu thơ:
Những đêm dài hành quân nung nấu
Bỗng
bồn chồn nhớ mắt người yêu.
(Đất nước- Nguyễn Đình Thi)
Tóm
lại, tái tạo vẻ đẹp của người lính Tây Tiến, Quang Dũng đã sử dụng bút pháp vừa
hiện thực, vừa lãng mạn cách mạng. Chính cảm quan lãng mạn đã khiến tác giả chú
ý đến vẻ đẹp khác thường của đồng đội.
3. Người lính trong Đồng chí:
a. Xuất thân: Là những nông
dân mặc áo lính. Các anh ra đi từ làng quê nghèo.
Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá.
b. Bối cảnh hoạt động: Các anh cầm súng chờ đợi giặc nơi rừng hoang sương muối. Cảnh ở đây không rõ
nét hiểm trở, hoang vu như vùng đất người lính Tây Tiến hiện diện (với dốc,
thác, nước lũ, cọp trêu người...).
c. Đặc điểm: Người chiến sĩ dưới ngòi bút Chính Hữu mang vẻ đẹp bình
dị. Các anh hiện ra với dáng vẻ:
- Chất phác: Nhớ về quê hương, các anh nhớ về “gian
nhà không”, nhớ về “giếng nước gốc
đa” rất bình thường, quen thuộc (Còn người lính Tây Tiến nhớ quê hương là
nhớ “dáng kiều thơm” có phần mĩ lệ,
kiêu sa hơn.
- Lam lũ, thiếu thốn: Trang
phục của chiến sĩ thiếu thốn. Hình ảnh thực của người nông dân mặc áo lính: Áo
anh rách vai / Quần tôi có vài mảnh vá/ Miệng
cười buốt giá/ Chân không giày
Chính
Hữu tả hiện thực rõ nét đến từng chi tiết. Quang Dũng cũng nói đến thiếu thốn,
gian truân của đồng đội nhưng thơ ông hướng tới vẻ oai hùng của người lính:
Cũng tả căn bệnh sốt
rét tác động đến người chiến sĩ, Chính Hữu tả thực:
Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh
Sốt
run người vừng trán ướt mồ hôi
Còn Quang Dũng nghiêng
về tả vẻ khác lạ, khác thường lãng mạn:
Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh
màu lá dữ
oai hùm
Như vậy, bút pháp của Chính Hữu trong Đồng chí là bút pháp hiện
thực. Ông chú trọng vẻ đẹp của tình đồng đội – những người chung quân ngũ,
cùng lí tưởng chiến đấu. Còn Quang Dũng đã khái quát vẻ đẹp chung của người
chiến sĩ Tây Tiến trên đường hành quân và hoạt động ở một vùng biên giới xa
xăm, nhiều hiểm trở.
Nhìn
chung, tuy hai hình tượng người lính này mang những vẻ đẹp khác nhau (nông dân
và trí thức, địa bàn hoạt động và quan hệ với nhân vật trữ tình...), nhưng cả
hai đã dựng hoàn chỉnh bức chân dung anh bộ đội cụ Hồ trong giai đoạn đầu cuộc
kháng chiến chống Pháp.
Đăng nhận xét